Tôi lật giở trang đầu tiên của cuốn sách này với tâm thế của một đứa trẻ. Tò mò, háo hức, sẵn sàng chìm đắm trong những trang giấy thơm thơm, và sẽ cười trong trẻo hồn nhiên với mỗi tình tiết trong câu chuyện mà chú Ánh vẽ nên. Nó gần giống như cảm xúc tôi dành cho "Chúc một ngày tốt lành", "Tôi là Bê-tô" hay "Bảy bước đến mùa hè" vậy.
Tuy nhiên, chính vì bước chuẩn bị tâm lý "theo thói quen" này mà tôi đột nhiên trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau qua từng chương của cuốn sách.
"Ngày xưa có một chuyện tình..."
Năm mười hai tuổi, Vinh còm còn là một thằng bé còm nhom còm nhỏi, đã khẳng định chắc nịch, mai mốt lớn nó sẽ cưới con Miền làm vợ.
Mười năm sau, Vinh hỏi cưới Miền, thật như một cái kết có hậu trong câu chuyện cổ tích nó vẫn thường nghe thằng Phúc kể hồi còn nhỏ. Chỉ là thay vì cưới một cô công chúa, Vinh lựa chọn gắn bó trọn đời với một cô gái đã làm mẹ đơn thân của một đứa bé đã gần 5 tuổi.
Tình yêu, tự nó chẳng bao giờ có một hình thù nào xác định. Cũng bởi lẽ đó, nó chẳng hề có chút lỗi lầm nào như người ta vẫn thường nhiếc móc nó khi họ gặp thất bại trong tình trường. Thực ra nó chỉ là sản phẩm do trái tim, trí óc, trong một phút sét đánh nào đó mà con người tạo ra, được nhào nặn theo ý muốn của con người. Khi con người ta thay đổi, tình yêu cũng sẽ thay đổi.
Chẳng có tình yêu nào là mẫu mực, chỉ có những con người vĩ đại khi yêu. Vinh, có lẽ là một người vĩ đại như vậy. Tình yêu của Vinh dành cho Miền, cũng như tình bạn của anh đối với Phúc, không lấp lánh như ánh mặt trời buổi ban trưa, thiêu đốt thành tro những sinh vật ở gần nó, mà chỉ dịu dàng vằng vặc như trăng mười sáu, nhẹ nhàng len lỏi, "lây nhiễm" những cảm xúc tốt lành, vun đắp cho những tâm hồn sứt sẹo vì những toan tính, dục vọng cá nhân.
Tôi cũng không chắc, bước ra khỏi trang sách của chú Ánh, có bao giờ trong đời tôi được gặp một con người nào bằng da bằng thịt như Vinh. Không phải là mẫu "hoàng tử tốt bụng và ngốc nghếch", Vinh tượng trưng cho cuộc chiến vinh quang trong tâm hồn giữa phần "con" đầy hờn ghen, tối tăm, hận thù... với phần "người" luôn nỗ lực mưu cầu hạnh phúc một cách đường hoàng nhất.
Hình như đó, cũng là con đường "học làm người" mà tôi đã đặt ra cho mình kể từ sau một lần vấp ngã để trưởng thành...
Một câu chuyện tình tay ba, với những ngã rẽ quen thuộc, những đoạn đối thoại quen thuộc, những cuộc đấu tranh nội tâm quen thuộc, giữa một người đàn ông đẹp trai, một người phụ nữ yếu mềm, và một người chồng khả kính. Tuy nhiên chú Ánh đã đi đến tận cùng của sự mổ xẻ những nghĩ suy phức tạp, biến nó trở nên đơn giản hơn, dễ tiếp thu hơn rất rất nhiều.
Hình như đây là lần đầu tiên chú viết một câu chuyện tình tròn vẹn, từ khi bọn trẻ chỉ mới mười một mười hai cho đến tận lúc thế hệ tiếp theo đã đủ lớn để tìm về nguồn cội của mình. Mọi thứ được sắp xếp khéo léo và tự nhiên đến độ, khi những chi tiết cao trào được đưa ra, độc giả có thể dễ dàng đồng cảm với từng suy nghĩ của mỗi nhân vật, bởi họ đã được chuẩn bị tâm lý từ đầu về tính cách của mỗi người, dù là tuyến nhân vật chính Phúc, Vinh, Miền, bé Su, hay thậm chí từng gương mặt lướt qua như ông Sáu Thôi, ông Năm Khoa hay ông Đường.
Thật may mắn, tôi nghĩ vậy, sau khi gấp lại trang cuối cùng. Bởi tôi không thể chịu nổi ý nghĩ về những câu chuyện kết thúc không có hậu. Cảm ơn chú Ánh, vì đã để cho họ luôn luôn là những con người trung thực.
.
ReplyDelete