Saturday, April 14, 2012

Tản mạn

Thỉnh thoảng lại có cái cảm giác bức bối quen thuộc, hệ lụy của việc chất một đống thứ trong đầu.

Làm người lớn thật là khó. Có quá nhiều cái không thể. Không thể A, không thể B, cũng không thể C, nhưng lại phải DEFGH... Đôi lần nhìn mình chăm chú trước gương, nụ cười nhạt nhẽo, giả tạo, trên trán hiện lên hai chữ "Không thể".




Tháng Tư đã trôi qua một nửa. Điều gì nhớ thì rất nhớ, nhưng hẳn là sẽ có thứ phải tập quên. Giang rộng vòng tay để ôm lấy cuộc sống nở bung những mảng màu sáng tối, nhưng rồi cũng sẽ phải buông tay cho một số thứ trôi đi.

Ở một bãi để xe nọ, có rất nhiều cây xanh. Những tán dừa thấp thoáng. Một cây bàng già. Vài ba chậu vạn tuế. Và một giàn hoa giấy xanh rợp, mướt mát. Ở giữa những tán cây, có 1 đôi chim sẻ sống cùng nhau. Chúng ríu rít suốt ngày, rong chơi nhảy nhót. Thú tiêu khiển quen thuộc của chúng là ị bậy từ trên tán cây xuống những chiếc xe để ở dưới, lấp ló chờ đợi khi chủ nhân đau khổ của chiếc xe sạch bong vừa mới rửa nhìn thấy những vệt trắng đã khô trên yên xe, đầu xe của họ. Chúng lấy làm thích chí lắm! Cuộc sống cứ thế trôi đi.
Rồi một ngày, trong lúc bay đi kiếm ăn, một con chim bị bắt. Người ta dùng một chiếc vợt to bắt lấy nó, cho vào một cái lồng. Nó la hét, giãy giụa trong cái lồng bé nhỏ, chẳng thiết gì ăn uống. Nó lo lắng không biết con chim còn lại có bị bắt không. Nó thấy trái tim bé nhỏ như chực lao ra khỏi lồng ngực. Nó cố tìm cách thoát ra khỏi cảnh tù ngục để trở về...
Một hôm nọ, nhân lúc người chủ sơ ý, nó vội vã lách qua khe hở cửa lồng, bay thật nhanh về tán cây quen thuộc. Nó mải miết vẫy đôi cánh bé, mải miết hướng về nơi có con chim còn lại mà chắc hẳn cũng rất buồn rầu vì vắng bạn.
Nó về đến nơi, bộ lông xù xơ xác, cánh mỏi rã rời.
Con chim kia không còn ở đó nữa. Một con ve già sống trong tán cây nói với nó rằng con chim kia đã đi cùng với một con chim khác, và chúng đã chuyển đi một tán cây khác...
Con chim nhỏ lặng lẽ buông mình, xếp cánh. Nó rơi xuống đất, đầu gối trên một xác lá vàng. Nó chết!
Mùa xuân cũng vừa đi qua...

Ừ, mùa xuân cũng vừa đi qua. Đời vẫn thế dù thiếu vắng khói sương lãng đãng của mùa đông Hà Nội, thiếu những dấu chân trên thảm lá vàng, thiếu những vụng về khờ dại.
Dạo này nghe nhạc từ những người quen thuộc thấy ngấm quá...
Danny với Làm ơn, Cô gái đến từ hôm qua...
Sis Hà với I will always love you, I learned from the best...


Vẫn luôn tự cảm thấy mình đứng yên khi cả thế giới lao vù vù về phía trước. Có lẽ đã đến lúc đứng dậy và bước đi rồi!

- Nhox 14.04.2012 -
P.S: Hnay là Black Valentine. Đi xem phim thôi!

0 comments:

Post a Comment