Wednesday, June 19, 2013

Con đường đom đóm...

Trong những câu chuyện nó thuộc nằm lòng thời còn đi học, có một câu chuyện rất cảm động. Câu chuyện ấy thế này....

Cậu bé kia nhà nghèo, muốn đi học nhưng lại chẳng có tiền mua sách vở, cậu thuyết phục mãi mới được mẹ đồng ý cho đến lớp học tình thương. Ở lớp, lần đầu tiên được sờ vào chiếc bút chì  mòn vẹt và quyển vở giấy đen sì, cậu mừng phát khóc.


Cô giáo còn phát cho cậu một quyển sách giáo khoa, cũ nhưng ngay ngắn, thẳng thớm và căn dặn phải giữ thật kỹ tập vở sách bút. Cậu bé nghèo cất tất cả vào một chiếc túi ni-lon. Với cậu, chiếc túi đó là báu vật. Mỗi buổi tối, sau khi đã xong tất cả mọi việc mà đứa trẻ nhà nghèo nào cũng phải làm, cậu ôm chiếc túi ra góc nhà, lẩn mẩn giở sách giở vở ra học bài. Mẹ bảo, đừng dùng đèn dầu, tốn lắm! Lại cuộn tất cả lại, cất đi...
Ngày nọ, cậu nhìn thấy một đốm sáng lấp lánh trong nhà, trên chiếc túi. Đốm sáng mờ, rồi tỏ, lại mờ, lại tỏ... À, đom đóm...
Cậu bé xin lấy một cái vỏ trứng, chạy ra đồng nâng niu từng con đom đóm bỏ vào chiếc vỏ. Chiếc đèn đom đóm sau cùng cũng giúp cậu có được chút ánh sáng diệu kỳ để đêm đêm, cậu nâng niu ước mơ của một đứa bé nghèo, ước mơ được đi học...

Ngày bé, thấy các bạn "về quê", cũng đòi "về quê". Về quê sẽ có đom đóm. Sẽ bắt đom đóm, cho vào cốc thuỷ tinh hẳn hoi, rồi cũng sẽ ngồi đọc sách, hoặc không thì ngắm nghía những sinh vật kỳ lạ ấy và tự hỏi, vì sao chúng lại phát sáng được như thế? Nhưng ước mơ thế thôi. "Quê" là 4 bức tường của một ngôi nhà be bé trong thành phố to to, "đom đóm" chỉ mãi xuất hiện trong tưởng tượng, những điều "kỳ lạ" chẳng bao giờ đến. Tuổi thơ của những đứa trẻ "sống ở phố" dường như thật thiệt thòi...

Nay thì, con đường mỗi ngày đi về cũng đã quen. Mỗi lần bước chân ra đường lại thấy như mình bước vào một cuộc phiêu lưu nào đó hay ho lắm. Và mỗi lần trở về cũng vậy.

Nhà không còn ở phố.

Buổi sáng, đánh thức nó dậy không phải là tiếng loa phường, mà là tiếng dế, tiếng chim, tiếng con gà cục cục, là mùi cỏ, mùi rơm. Để xe đi chầm chậm trên con đường làng, nhìn người ta gieo mạ, cấy lúa, tát nước, lấp ao bắt cá, nhìn người ta rửa chân ở góc giếng làng, cảm nhận thật rõ tiếng bánh xe chạm vào rơm rạ, những lớp rơm rạ rải đầy đường khi vừa qua mùa gặt. Trâu đen, bò vàng, cả những con dê thong thả tản bộ, thong thả gặm cỏ, rung rinh chùm râu ngộ nghĩnh, thỉnh thoảng lại thét lên be be tranh ăn với nhau. Bình yên đến dịu dàng. Chẳng thể nào vội vã được...
Tối đến, con đường về bị màn đêm nuốt chửng, không có lấy một chút ánh sáng nào. Gió xào xạc thổi, cành cây rung rinh, đu đưa như thể có ai đó đang lay nhè nhẹ. Giữa bóng tối ấy, một mình, những ngày đầu nó tràn ngập cảm giác sợ hãi, tủi thân, cả chán nản. Rồi một ngày nọ, giữa lúc gần như nó đã phát điên với chính mình, thì nó nhìn thấy thứ ánh sáng ấy. Đom đóm!
Từng con đom đóm giữa cánh đồng, trên đường làng, giữa những tán cây, tất thảy chúng đều là những thiên thần bé nhỏ ở bên cạnh nó. Ánh sáng của chúng chẳng đủ để làm con đường sáng lên, nhưng có thứ gì đó trong bầy đom đóm, thứ mà bản thân nó cũng không hiểu, đã đem lại niềm tin cho nó. Con đường ấy, nó gọi là Con đường đom đóm!
Cậu bé trong câu chuyện nhờ đom đóm thắp sáng ước mơ, còn nó, nhờ loài sinh vật kỳ diệu ấy dẫn đường trở về Nhà mỗi tối.

Nhà không còn ở phố, nhưng Nhà vẫn là Nhà.
Cuộc sống này sẽ thay đổi. Con người cũng vậy.
Nhưng Nhà thì không.
- Nhox 19.06.2013 -

0 comments:

Post a Comment