Chống chếnh là thế.
Lạnh lẽo là thế.
Yêu đương là thế.
Đời là thế.
Lặng đi trong một bản nhạc buồn. Từng nốt nhạc trôi qua, rơi nhè nhẹ xuống đáy tim, nằm yên ở đó. Lúc lắc đầu cho những ý nghĩ vớ vẩn biến đi. Lại cười.
Ngây ngấy sốt. Thèm ăn kem. Có khi ăn xong hết sốt cũng nên. Buồn cười, như dở ấy:))
Đừng chờ đợi nữa. Phải quyết định đi thôi cô bé ạ. Em có thể làm được mà. Em đủ mạnh mẽ để bước trên con đường ấy. Em đủ khả năng để mỉm cười với cuộc đời. Rồi mọi thứ sẽ ổn...
Cho đời xin một chút ngây thơ... Cho tình xin một chút dại khờ... Cho tôi xin một chút Mưa...
Đôi khi sống quá vội khiến người ta chẳng thể cảm nhận được điều gì. Đời lờ mờ. Khóc cười chỉ còn là hình thức. Người ta lẩn quẩn trong mớ hỗn độn những thứ nhảm nhí và phù phiếm.
Ai đó nhắc đến hoa sưa trắng tinh khôi.
Mùa đang về rồi...
Mùa của yêu thương đấy:x:X:x........
- Nhox -
PS: Lảm nhảm, tự nó sẽ là sự bắt đầu.
PPS: Dạo này viết title với content ko có tí liên quan nào:|:|
0 comments:
Post a Comment