Đắng. Chua. Mặn. Ngọt. Chỉ còn thiếu chút vị cay để tạo nên một ly Cuộc Đời hoàn hảo.
Lần nào uống xong cũng bị cồn cào. Cái cảm giác cồn cào chẳng phải vì tonic. Lạ!
Giống kiểu đang lồm cồm bò lên khỏi miệng hố, một cái hố rất sâu, rất rất sâu bỗng dưng bị ném thẳng xuống.
Bất chợt nhận ra, góc tăm tối bấy lâu giờ đã phình rộng ra thêm một chút... U ám nhuốm lên màu mắt, cả màu môi trong những chiều nhạt nắng. Ngay cả thỏi son đậm màu nhất cũng chẳng thể nào che đi được...
Thầm thĩ... Những giọt nước mắt thánh thót tan vào đêm, nhòa đi trong ánh đèn vàng nghiêng ngả bóng. Quờ tay tìm chút men đắng giọt cà phê, trống không. Phải rồi, cà phê sẽ tàn phá tuổi thanh xuân bằng chất men vị đắng quyến rũ ấy. Khi "cỏ đang thì", khi tuổi trời còn âu yếm làn môi thơm, mái tóc mượt mà, ai nỡ làm hỏng nụ cười người con gái bằng những tách cà phê...
Tháng tám dài bằng nhiều thế kỷ rồi cũng qua. Thu Hà Nội đang vào độ đẹp. Những bông hướng dương cuối cùng đã rời tay. Thoảng đâu đó, hương hoa sữa đã lẩn khuất, dịu dàng níu áo khách qua đường.
Hoa sữa nhớ nhung, mong ngóng, đợi chờ, níu kéo rồi lại tiễn biệt Mùa Thu. Cô gái dựa vào gốc cây hoa sữa một sớm mai nhè nhẹ gió, lẫn mình trong hương hoa, cũng nhớ nhung, mong ngóng, đợi chờ, níu kéo một điều gì đó dẫu biết rằng rồi sẽ phải tiễn biệt mà thôi. Có gì là mãi mãi ở đời...
Muốn ngập trong dòng cảm xúc này, nhưng sợ... Sợ sẽ bị nhấn chìm trong đó chẳng thể nào thoát ra được nữa. Sợ đằng sau những nụ cười vô hồn sẽ là một khoảng không trống rỗng...
"Rồi... em sẽ bình yên...."
Có phải không, rồi em sẽ bình yên?- Nhox -
Anh đến và đi như một trong rất nhiều cảm xúc
Dẫu những điều đang xa
Ánh mắt
Nụ hôn
Là những điều rất thật...
Anh cầu mong rồi em sẽ bình yên
Ngày vẫn nắng dẫu anh không về thắp
Và kỉ niệm không là vết thương sâu
Nếu vô tình em bắt gặp...
Và anh tin rồi em sẽ bình yên
Em có nhớ một chiều
Trên sân ga cũ
Những đóa bồ công anh thả nỗi buồn đi xa
Em nép vào anh, thì thầm
"Nếu sau này... thì em sẽ như hoa..."
Ly cà phê phương xa
Lễnh loãng
Nhưng sao chiều nay đắng ngắt đến giật mình
Trong chiếc gương thấu suốt
Liêu xiêu cái gượng cười
Anh tự dỗ mình
Rồi em sẽ bình yên....
- Nguyễn Thiên Ngân -
0 comments:
Post a Comment